Lyrics

Mình là con lai gốc Việt, thì để ta kể một câu chuyện Đời mình khổ không bằng ai, mong bạn hiểu được nỗi phiền Giờ mình trôi như chiếc thuyền, hơn nữa mình không biết điều khiển Mơ là sẽ có một ngày thế giới này có sự bình yên Tìm ở đâu vì hy vọng cho hạnh phúc cũng như không Thấy người da đen tàn sát, thiệt là buồn hơn mùa đông Cho nên cần thiết lên tiếng, bọn họ trải qua tuyết lạnh Cuộc sống không được tự do, như là con chim bị đứt cánh Thời xưa là những hoàng tộc tự hào của châu Phi Rồi sau tất cả bị bắt cóc, trở thành nô lệ của nước Mỹ 400 năm về trước, tới ngày hôm nay không có phước Lúc đi ra khỏi căn nhà, họ cần phải canh từng bước Đừng khi dể và kỳ thị, nhìn bề ngoài thì vô lý Họ nói Mỹ đen là người xấu, trong lúc họ chẳng có hiểu gì Con người phải sống có ý nghĩa và suy nghĩ bằng đạo đức Nhưng sao mà đối với người da đen xử lý bằng bạo lực? Mà ngày nào cũng vậy, nỗi đau này thấm sâu Muốn có sự công bằng, không biết chờ được bao lâu Nghe lời nói tôi hát, vì xã hội tan nát Có lúc muốn đi rất xa, thì âm nhạc là lối thoát Mong là sẽ có ngày mình hợp sức với yêu nhau Không phân biệt màu da, mặc kệ là trắng hay nâu Sự ghét là tạm thời và tình thương là bất diệt Thì chúng ta sống cho người khác, là chuyện nên và hào kiệt Dạo này thì cũng vậy, bởi vì đêm nào cũng mất ngủ Trong lòng ta thì bối rối, xin ai hãy gửi người cứu Sao anh em gốc Phi đều bị đánh đập và giết hại Nhiều khi là người vô tội, chẳng có làm cái gì sai Đừng có nghĩ sống ở Mỹ là dễ dàng với sung sướng Nó là khác với cái thứ họ đang dạy ở trong trường Không có ai thuộc nhà nước khiến mình đáng để tin tưởng Thà là bỏ cuộc sống ở đây và dọn xuống tới quê hương Công an của nước này có lẽ là có âm mưu Chứ sao mạng của anh em ta rơi như lá trong mùa thu Hỏi sao mình biểu tình, nhà nước hành động vô cớ Có thể một ngày mình tha thứ, nhưng sau mình vẫn phải nhớ Cái cảm giác ngược đãi, không ngờ tạo ra sức mạnh Cho nên bây giờ ta chống lại, vì anh em ta bên cạnh Một câu chuyện buồn bã, mỗi lần ta nhắc tới muốn khóc Trên đời không có người da đen làm sao mà có Hip-Hop? Mà ngày nào cũng vậy, nỗi đau này thấm sâu Muốn có sự công bằng, không biết chờ được bao lâu Nghe lời nói tôi hát, vì xã hội tan nát Có lúc muốn đi rất xa, thì âm nhạc là lối thoát Mong là sẽ có ngày mình hợp sức với yêu nhau Không phân biệt màu da, mặc kệ là trắng hay nâu Sự ghét là tạm thời và tình thương là bất diệt Thì chúng ta sống cho người khác, là chuyện nên và hào kiệt Hiện tại tui suy nghĩ quá nhiều, vừa là con lai và Việt Kiều Hai bên không chấp nhận hoàn toàn, cuộc đời như thế mình phải chịu Tổ tiên bên nội và bên ngoại, liên kết và sinh một con trai Tui thương gia đình của hai nước, mãi mãi sẽ không có thiếu ai Tui hỏi ông trời nên làm gì, tui hỏi ông trời nên làm gì Tui cần chỉ dẫn lên đường đúng, chẳng biết con đường nào phải đi Nếu để người Mỹ gốc Phi cho người ta hành hạ là vô nghĩa Tui thà bị giết và bỏ mạng, mình sống hay chết cùng ăn chia Cuộc sống thằng này và thằng kia, đều có giá trị như nhau Tui cần gì sợ cái súng chỉa, không cần vũ khí để so dao Công an bắn không cảnh báo, nước Mỹ này ướt đầy máu "Văn minh, tự do, giàu có?" Châu Phi, Châu Á là nơi tao Chẳng có gì hay ở bên đây, chẳng có gì hay ở bên đây Nhà nước ăn hiếp người nhập cư, đúng là văn hoá của phương Tây! Miễn là tui có hơi thở, tui sẽ phản đối hết mình Tui thà bị chửi phản bội, hơn nhát gan và vô tình Mà ngày nào cũng vậy, nỗi đau này thấm sâu Muốn có sự công bằng, không biết chờ được bao lâu Nghe lời nói tôi hát, vì xã hội tan nát Có lúc muốn đi rất xa, thì âm nhạc là lối thoát Mong là sẽ có ngày mình hợp sức với yêu nhau Không phân biệt màu da, mặc kệ là trắng hay nâu Sự ghét là tạm thời và tình thương là bất diệt Thì chúng ta sống cho người khác, là chuyện nên và hào kiệt
Lyrics powered by www.musixmatch.com
instagramSharePathic_arrow_out